Bài Ca Dao Về Mây
1.
mây bay bỏ núi buồn tênh
bỏ em ở lại tóc mềm sợi thưa
bỏ tôi hoa súng bên hồ
lá xanh khoe nỗi xác xơ phận nghèo
mây bay khăn trắng khăn điều
đã bay đâu mất một chiều nắng mưa
chỉ trơ ngọn cỏ xanh mồ
hỏi ai kẻ sĩ còn mơ áo bào?
2.
mây bay cõng gió theo sau
buồn chi cảnh chó hình trâu mà buồn
"trẻ thơ không áo khoe xương
để em con gái dặm trường kiếm cơm"
mây bay lột xác lột hồn
lột phơi khố rách quần rơm bốn mùa
bỗng run câu nói ngày xưa
người đi còn hận bóng cờ vàng sao
3.
mây bay thấy khổ đồng bào
chợt nghe câu sấm lòng đau chín chiều
"một hôm mẹ tuổi sầu đeo
gậy cong đập nát ảnh treo góc tường"
mây bay tám hướng mười phương
chỉ phương đào nạn tìm đường tồn sinh
cũng thôi giã biệt sân đình
chờ mai xuân sáng để mình nhớ tôi
4.
mây bay chợ đứng chợ ngồi
chợ em trưa nhóm không người vãng lai
thì sầu như buổi hôm nay
đón tin tôi để tóc cài khăn tang
mây bay dưới xóm trên làng
bầu khô mướp héo võ vàng bí đao
dưa leo cũng chẳng xanh màu
hỏi chi dậu ngót thêm đau tấc lòng?
5.
mây bay xa tít mù không
nhớ em con én trời đông rất hiền
năm xưa quận chúa du thuyền
một trăm hoàng tử làm duyên đứng nhìn
mây bay nào thấy bóng hình
con sông chín khúc hội đình Long Hoa
thôi về lạy mẹ lạy cha
để con lên núi xây nhà Việt Nam
6.
mây bay ngậm ngải tìm trầm
tìm trong cát bụi những lầm lỗi xưa
cái người kẹp tóc ngây thơ
còn đi đuổi bướm bên bờ cỏ hoang
mây bay ruộng lúa hai hàng
nàng Chô thêm nhớ nếp vàng nhà ai
đâu đây con nhạn lạc bầy
giọng kêu như tiếng thở dài mẹ tôi
7.
mây bay chim sáo, chìa vôi
hót bên trường cũ mấy lời bi than
cây còng đứng rũ trong sân
những tay thước kẻ mất dần còn đâu?
nỗi buồn gởi giáo khoa thư
gởi tôi trốn học kéo cờ sứ quân
gởi em đôi chút ngại ngần
ngó chung quanh bụi tơ hồng trống trơn
8.
mây bay con tép con tôm
con cua con cá bỏ nguồn lang thang
bỏ sông nước lạnh thân tràm
bỏ ô rô, bỏ cóc kèn co ro
bỏ người nắng sớm mưa trưa
bỏ cây dừa nước thẫn thờ cuối sông
trời nghe dân chúng cơ hàn
hai mươi năm sẽ phục quang đất này
9.
mây bay rầy đó mai đây
phải em bà chúa của ngày tôi yêu?
hỏi em qua mấy chân đèo
biếu em nắm đất quê nghèo của tôi
chiếc xuồng chở một em thôi
mà nghe xao động tiếng cười vỡ trăng
chiếc dầm chèo rất bâng khuâng
mà khua mất hút chín tầng mây cao
10.
có hôm tôi ở vườn đào
nghĩ thương xoài cuối phương nào buồn thiu
trái dưa hấu cũng không chìu
nên se sắt ruột nhìn theo bắp vàng
ngoại già thích cọng rau lang
thích cây cà tím thích giàn dây leo
thích Nga* nhưng chẳng thích Kiều*
thích tôi học thuộc những điều Phật răn
11.
mây bay lảng bảng bên đường
em con lạc tướng bồng gươm đứng hầu
vẽ tôi hình cọp hình trâu
mai đi đánh giặc về chầu Hùng Vương
vẽ tôi cái ngọn Tản Sơn
cái sông Hồng nước trên nguồn ra khơi
vẽ tôi trăm ấp một người
trái tim duy nhất giống nòi Lạc Long
12.
mây bay nhớ ngó bồn bồn
nhớ bông điên điển nhớ hồn cha ông
nhớ thời lục tỉnh xa xăm
cái anh công tử, cái nàng tiểu thơ
cái còn cái mất năm xưa
cái tôi lạc chợ chưa vừa hay sao?
cái ve lạc giọng gọi sầu
cái em lệ nhỏ hoen mầu tà huy...
Lâm Hảo Dũng
_______
* Nga: Kiều Nguyệt Nga trong truyện Lục Vân Tiên của Nguyễn
Đình Chiểu, một người con gái nết na.
* Kiều: Vương Thúy Kiều trong truyện Kiều của Nguyễn Du, vì hiếu bán
mình chuộc cha nên sống cuộc đời bèo giạt hoa trôi
Bài Ca Dao Về Mưa
tặng Hồ Trường An
mưa rơi còn nhớ tôi không?
nhớ kinh Xáng Múc nhớ giồng cát cao
nhớ cây me, nhớ gốc đào
nhớ bông súng tím, nhớ màu lúa non
nhớ con chim hót bên đồn
và tôi buồn nước trên nguồn ra khơi
chiều nay mây trắng đâu rồi?
bỗng nghe tiếng mõ chuông hồi ấu thơ
mưa rơi em ở lại chùa
hỏi hoa vạn thọ, mười giờ nở chưa?
hỏi huệ trắng, cúc đong đưa
hỏi tôi còn mộng ni cô Diệu Hiền
mười năm tôi lại hóa điên
lòng mơ viễn khách du thuyền phương tây
mưa rơi tối mặt tối mày
thôi em hãy ngủ giấc ngày "mình ên"
có chi em cứ bắt đền
một tôi chở mạ vần công cấy trừ
mưa rơi chẳng thấy bến bờ
thấy tôi con nhện đương chờ mối ai
ví dù rau nhút rau trai
vẫn thương chết được tàu bay cải trời
sóng đưa sông lại cát bồi
em gieo đậu trắng nuôi người chiến binh
lơ thơ từng mảng lục bình
từng bông ấu mọc trên kinh "Sụp Hòm"
mưa rơi hồi hổm hồi hôm
hồi tôi mới biết ô môn cô Hà
nên mùa gặt lúa tám ba
tôi nghe đất lại đơm hoa mua buồn
mưa rơi cọng lát cọng muồng
cọng lau cọng đế đâu còn của tôi
vì trong một cuộc đổi dời
trách chi cây cỏ trách người đúng hơn
mưa rơi lúc giận lúc hờn
lúc thương con Cám, lúc buồn Xuân Nương
lúc đêm khuya ngủ dọc đường
là khi em biết đoạn trường Thoại Khanh
mưa buồn thấu đến trời xanh
mà tôi ca điệu hoài tình chán chưa?
xuống câu vọng cổ thì vừa
nổi danh Út Được ,Út Thừa xóm trong
mưa rơi hoa tím bằng lăng
để em kẹp tóc đi làm đào thương
mai đây trình diễn vở tuồng
"Lạc Long Quân khóc nỗi buồn Âu Cơ"
mưa rơi em ở Long Hồ
đình xiêu mái cột thương mồ Cụ Phan
nhớ xưa lục tỉnh đèn vàng
em đi xe ngựa về ngang phố này
tóc búi cao dáng thon gầy
nhìn không ra nét đẹp đầy tiểu thơ
đêm nay tôi lại không ngờ
sầu đi quanh quẩn bao giờ mới thôi
mưa rơi, ừ nhỉ, mưa rơi
đồng không mông quạnh tôi hồi tưởng tôi
khi vui còn tiếc lúc ngồi
khi trông trăng lặn bỗng cười vẩn vơ
đốt ra tro tuổi học trò
chỉ nghe con dế mất giò gáy vang
bại quân qua cổng trường làng
còn đâu nước mắt hai hàng tù binh!
mưa rơi cái miếu thần linh
cái am Cô Sáu, cái đình Quan Công
cái hồn tôi thuở cha ông
mỗi năm tháng bảy quay vòng trước sân
mưa rơi để tốt rau cần
để tươi khoai mỡ để thơm hẹ hành
để cây "tùa xại" thêm xanh
để giây giác trái nấu canh chua chiều
mưa rơi mù lấp quê nghèo
biển đông sóng dữ sầu đeo cánh buồm
cọng rau còn gửi lại vườn
thì xin nhịp đập tim buồn Việt Nam
giữ cho tôi phấn hương tràm
cái ao cá lội cái đầm hoa sen
giữ cho tôi tiếng chim hiền
hót bên đồng nội nghiêng nghiêng nắng vàng
mưa rơi than đước củi bần
em theo ghe chuối lang thang miệt nào?
trưa hè thèm chiếc quạt cau
thèm khoanh mía diệu thèm sao bánh phồng
thèm dừa xiêm nước ngọt trong
thèm em con gái trầu không tóc dài
ngậm ngùi giữa cuộc trần ai
tôi thằng lạc chợ trôi hoài theo sông
mưa rơi nát ruột tan lòng
nên cây vú sữa trổ bông trái mùa
nên ma mặc áo làm vua
nên kinh vô tự nhà chùa đốt đi
nên thượng tọa, tiểu, sa di
tìm ra Nam Hải độ trì chúng sanh
nên em bỏ học bỏ hành
về đi cuốc đất thấy mình văn minh
cỡ thời đồ đá thủy tinh
cỡ đài bán dẫn cỡ hình lai căng
bỗng tôi thương sắc dân Chàm
còn chăng mối hận ngút ngàn Trường Sơn
Lâm Hảo Dũng
1988
Bài ca dao về gió
gió đưa tôi lạc về đâu?
mà xa cỏ nội xanh màu cố hương
gió đưa nhớ buổi khai trường
ván thưa nhớ cột cõng buồn ấu thơ
gió đưa em khóc bao giờ?
mà bông điên điển xác xơ giữa trời
gió đưa bỏ lại mình tôi
đồng không giếng cạn nhớ hồi tuổi xưa
gió đưa con én Nguyễn Du
đã bay nghìn dặm nẻo mù mịt xa
gió đưa xót nụ hoa cà
xót cây chùm gởi bên nhà lắt lay
gió đưa cúc huệ lan này
hỏi thăm tịnh xá hỏi thầy Giác Tâm
gió đưa hồn bướm bâng khuâng
cái duyên đạo hạnh cầm bằng bỏ đi
gió đưa ngày tối mai khuya
tôi theo trăng ngủ xá gì nắng mưa
gió đưa hương ổi hương dừa
nghe thương quá quắt hương thừa bông cau
gió đưa em mốt ăn trầu
gửi tôi cái tuổi trâm bầu ô mai
gió đưa con "Cám" đi hài
"Tấm" thân hèn mọn sầu lây một đời
gió đưa từng khóm rau mui
từng cây so đũa từng lời mẹ khuyên
gió đưa bụi lát lạt hiền
ru tôi chiếc võng du thuyền ngàn năm
gió đưa sông rạch ao đầm
kinh mương hồ sánh bào lung được nào
gió đưa cành lựu xanh xao
về nghe con mắt đỏ ngầu vì thương
gió đưa cái thưở trạng ngươn
kiệu tôi đi trước dễ chừng em sau
gió đưa chiếc lọng trên đầu
trao trâm em giắt trả sầu cho mây
gió đưa con nhạn lạc bầy
thu không vẳng lại tiếng chày tụng kinh
gió đưa lá rụng sân đình
buồn tôi vừa đủ riêng mình tự thiêu
gió đưa này gốc me keo
này bông bụp đỏ quê nghèo của tôi
gió đưa cát lở sông bồi
bỗng dưng yêu một tiếng cười cuối thôn
gió đưa bong bóng xà bông
mười năm hồ dễ quên lòng được sao?
gió đưa phượng nở trên cao
cái ve ở lại ôm sầu kêu vang
gió đưa em lạnh tuổi vàng
chiều mưa em để tóc lang thang buồn
gió đưa mẹ lạy mười phương
lạy bà Thánh Mẫu La Sơn rất hiền
gió đưa thân sậy nghiêng nghiêng
thương em cái rẫy chim quyên biếng về
gió đưa cọng mác bên bờ
cảm thân hiu quạnh kéo cờ lau thưa
gió đưa - ừ nhỉ - gió đưa
thuyền đi bỏ nước dật dờ trôi xuôi
gió đưa đồng điếu quan mười
cũng nghe đâu đó giọng người triết nhân
gió đưa tỉnh quận thôn làng
ngó ra chỉ thấy tiếng đàn Xuân Thu
gió đưa này nhé Mỵ Châu
chiếc lông ngỗng trắng xây mồ Cổ Loa
gió đưa em hỡi Cúc Hoa
để tôi thắp đuốc mù lòa tìm em
gió đưa Phù Đổng Thiên Vương
nhớ vua Hùng nhớ An Tiêm bị đầy
gió đưa hiền tướng Lê Lai
một tôi Nguyễn Trãi viết bài Bình Ngô
gió đưa Nhạc, Huệ, Lữ, Hồ
Bần nông dựng nổi cơ đồ Tây Sơn
gió đưa theo nhịp trống dồn
giục tôi nhớ nước nhớ hồn Việt Nam
gió đưa em áo nâu sồng
thoảng trong sương sớm hương tràm mới lên
gió đưa trên nóc Tây An
thương ai hiền sĩ từ quan giúp đời
gió đưa cái nhịp luân hồi
có em dấu mặt nhìn tôi tội đồ
gió đưa lục tỉnh Cần Thơ
Sài Côn đã mất, Cần Giờ cũng tan
gió đưa theo tiếng hát chàng
kéo quân bại trận qui hàng được ư?
gió đưa mồ cụ Thủ Khoa
còn nghe cái thưở an nhà yên dân
gió đưa khăn trắng khăn rằn
chiếc khăn nào để công bằng chính tâm?
gió đưa em ngủ cho ngoan
chờ mai châu thổ nối liền cao nguyên
gió đưa búp nụ trà sen
để yêu thêm chút hương huyền cà phê
gió đưa chỉ một lần về
trái tim thèm lại lời thề Hóa Giang
gió đưa ông Trạng Bỉnh Khiêm
bấm tôi cái quẻ qui hoàn cố hương...
Lâm Hảo Dũng
1988
Bài ca dao về trăng
trăng treo bảng lảng bên vàm
sầu ai làm những tiếng đàn xôn xao
khuya về con hạc bay mau
nhà tôi bên ngõ phai màu rêu xanh
trăng treo em khóc một mình
cái thôn hiu hắt, cái đình xác xơ
cái tôi buồn bã ai ngờ
theo sông làm một ván cờ rủi may
trăng treo sợi tóc lung lay
sợi tôi giếng cạn nước ngày xưa xa
nhớ trường nhớ ngọn roi da
nhớ em thước khẻ khóc òa hổ ngươi
trăng treo như thể trăng cười
một hôm dưới xóm vắng người yêu ma
cũng đành cắt thịt chia da
chờ mai bông súng sau nhà héo hon
trăng treo ai biết trăng buồn
hỏi em cọng lúa nàng Thơm,nếp Ruồi
gió đưa em đến bên tôi
chỉ trăng vẽ lại cái thời đôi mươi
nghe chiều rợp tiếng chim vui
nghe ai hẹn kiếp luân hồi có nhau
trăng treo tôi khỉ tôi hầu
tôi đi dưới đất lộn đầu trên cao
khi buồn vẽ mặt bôi râu
nhìn xem lũ quỷ không đầu xưng vương
khi em đảo ngược thần hồn
thấy tôi cải tạo mười năm chưa về
khi tôi lúc tỉnh lúc mê
lúc ăn cỏ dại bên lề ruộng hoang
ví dù đức Phật Kim Cang
cũng nghe nước mắt chảy tràn chúng sanh
trăng treo phát nguyện tâm thành
một tôi xuống tóc tụng kinh Di Đà
cái thời độc vật ra ma
cái tâm tự tại giữa nhà Việt Nam
trăng treo em kết hoa tràm
hoa sen còn để chiều lên lễ chùa
hoa bần ngại nỗi vị chua
hoa mây giăng mắc bao mùa lao lung
trăng treo diệu nước diệu sông
diệu tôi cứu khổ ai lòng đói meo
lội từ sông cái Sa Keo
về ngang Mỹ Phước chim chiều kêu thương
trăng treo ngọn rán bên đường
phải con trăn của "Tà Xuông" xổng chuồng
hết thời nuôi rắn tìm quên
mà nghe khuya dậy nỗi niềm nhục thân
trăng treo tôi có một lần
hỏi tên tôi để không lầm lẫn tôi
cái khung trại đứng ven trời
cái tôi là một bóng người mỏng manh
trăng treo sáng đủ trăm cành
còn tôi con thú thu hình thảm thay
em hiền em cũng đâu hay?
bạn tôi năm ngoái xuôi tay mấy người
trăng treo lũ quạ lũ dơi
lũ mang mặt cáo đổi đời đổi tên
đổi ngày mặt nhựt ra đêm
trong tôi vừa cháy lửa rừng khói ươm
trăng treo mùa nước xa nguồn
dường như em kéo chỉ buồn phải không?
thôi về hái búp hái bông
hái dây bình bát tôi trồng trước sân
hái em con mắt tôi nằm
con sông tôi lội theo dòng nước xưa
mẹ buồn sợi tóc đong đưa
chờ tôi ngủ dậy những mùa ấu thơ
trăng treo tự cổ đến giờ
có nghe đèn đóm phai mờ oán than
riêng tôi tiếc phận da vàng
buồn khô mấy lớp vẫn hoàn buồn ơi!
trăng treo ông giáo làng tôi
nhà xiêu mái dột giận đời đi hoang
cọc cành nhịp guốc khua vang
vời trông lũ trẻ hai hàng lệ sa
trăng treo quan án quan tòa
cái quan đánh bộ mất nhà mất con
mất em đùa gió sân trường
mất tôi "đại học công nông" mấy mùa
trăng treo thằng tướng thằng vua
thằng hay khoác lác vẽ bùa đeo chơi
thằng ôm súng đứng trông trời
thằng tham lam chứa bạc mười bạc trăm
những thằng để mất Việt Nam
cái gươm chính khí hẹn lần khất mai
ngậm ngùi tôi nhớ ông Hai
từ cao nguyên xuống đầm lầy chết thiêng
trăng treo ông Vỹ ông Hưng
ông Nam
ông Cẩn xanh hồn nước tôi
cái ông binh nhất bỏ đời
vinh danh hơn những thằng tôi mọn hèn
lạy em mấy vạn quan tiền
mấy năm tù ngục mấy miền đạn bom
lạy em quên những hờn căm
chờ trăng sáng lại ao đầm núi sông
lạy em một lạy cuối cùng
cho tôi quên hết nỗi buồn lưu vong
Lâm Hảo Dũng
Bài ca dao về nước
Nước tôi trôi lạc bềnh bồng
Xót thương rau húng rau thơm cỗi cằn
Nhớ hoài cái cọng rau răm
Mà nghe đứt ruột chùm bông cải trời
Nước trôi cuối vịnh đầu doi
Biết em còn gửi nụ cười về tôi
Tàn canh thắp ngọn dầu hôi
Cháy không ánh sáng giận đời đổi thay
Nước trôi ban mặt ban ngày
Bọn em con gái quần dài ống loa
Đầu sông con quốc gọi hè
Giục tôi nhớ ngọn nhà bè chia hai
Nước trôi ông sãi chùa này
Tụng kinh cứu khổ không đầy quạt cau
Nhịp nhàng khi chậm khi mau
Khi mai hoàn tục cưới hầu lập thê
Nước trôi vịt ngỡ chàng bè
Cái thân rau muống nhà quê suốt đời
Buồn vui là lúc em ngồi
Võng đưa kẽo kẹt nhớ thời mẹ ru
Nước trôi chim cút chim cu
Tiếng con chim ụt bên mồ kêu vang
Năm xưa trồng luống cải vàng
Ngồng cao mấy thước trổ toàn máu tươi
Nước tôi cô chín cô mười
Hai cô chỉ lấy một người mới ngoan
Tóc dài tóc để lang thang
Những cành phượng biếc muộn màng đơm bông
Nước trôi cỏ nội hương đồng
Con ong hút mật vẽ vòng trên cao
Nhớ em bên gốc trâm bầu
Cũng đang nhen nhúm mối sầu về tôi
Nước trôi bông bí mồng tơi
Một em mướp đắng khóc đời hẩm hiu
Khóc tôi nhà dột cột xiêu
Liếp phên mục nát cũng liều trôi sông
Nước trôi mù cõi trời đông
Thấy em con nhện kéo buồn giăng mau
Vì dù cọng đất nắm rau
Bậu đi sao nỡ quên màu cố hương
Nước trôi liếp mạ chân vườn
Mẹ tôi ngồi vá nỗi buồn loanh quanh
Cái thời hoàng đế chưa sanh
Cái em là một bóng hình phôi pha
Nước trôi cây ớt cây cà
Một hôm gió sớm thổi nhà đi đâu?
Thôi về vuốt ngọn cần câu
Thả rong dưới xóm trộm bầu nấu canh
Nước trôi cái điệu tam bành
Uống ly rượu để ngỡ mình pháp sư
Cũng la bắt ấn niệm phù
Cũng mê xôi thịt gà to mái dầu
Nước trôi phủ sứ ăn trầu
Còn mơ Tây đến kéo tầu vô sông
Hết thời thầy ký thầy thông
Viết đơn mướn tại nhà lòng chợ mai
Nước trôi bá ngọ nhà bay
Cái thân chín vía có ngày đạn ăn
Thà như rau ngổ trong đầm
Nhớ con tép trấu võ vàng tháng khô
Nước trôi nước đẩy rau dừa
Chờ em con mắm đầu mùa mưa sa
Mẹ già lạy Phật Thích Ca
Lạy quanh tám hướng ngôi nhà trống trơn
Nước tôi trôi mất tôi còn
Bỗng dưng liều mạng cô hồn vượt biên
Mắt dài gửi lại cho em
Mà chân cứ bước ưu phiền lên cao
Nước trôi bông cỏ mần chầu
Cái toa trị liệu nát đầu lương y
Lục bình nhúc nhích ra đi
Nghĩ thương trụ điện ở lì chết khô
Nước trôi ông Huệ họ Hồ
Cưới cô công chúa treo cờ tướng quân
Theo dòng xuôi đến sông Côn
Chợt nghe sông Lại dỗi hờn sông Ba
Nước trôi ông táo coi nhà
Một tôi ông địa ông tà co ro
Có đâu am miếu ra trò
Buồn mai lũ trẻ nô đùa ném chơi
Nước trôi một cuộc đổi đời
Cũng nghe đâu đó giọng người áo cơm
Con gà cục tác đống rơm
Con trâu nằm xó muỗi mòng vo ve
Nước trôi em gái miền quê
Mai vô hợp tác thôi về ăn rau
Ăn nhằm cái ngọn bông lau
Theo cha lên núi dựng màu cờ xưa
Nước trôi chiếc lọp chiếc lờ
Chiếc đăng chiếc đó đương chờ mối ai
Chiếc dù chiếc nón ngang vai
Chiếc tôi con én bay ngoài không gian
Nước trôi em gái da vàng
Bao năm rồi vẫn cơ hàn chiến tranh
Vái trời vái đất uy linh
Vái tôi em mốt lên đình khóc cha
Vái thần vái quỷ vái ma
Vái tôi em mốt xây nhà Việt Nam...
Lâm Hảo Dũng
Bài ca dao về nắng
nắng soi cục đất cục hòn
cho cây lên những chồi non cuối mùa
nắng soi sân cũ miền xưa
phải con chim nhỏ đan hờ tổ rơm?
nắng soi tôi suốt ba hồn
mà thân chín vía cũng còn nhá nhem
nắng soi em trắng ngón chân
lạy xin em trắng buồng tim gái nghèo
nắng soi chiếc bóng đi theo
quẩn quanh mấy khúc nhạc thiều nhớ quê
nắng soi cái búa cái đe
tội ai mơ thuở quan nghè thám hoa
nắng soi đọt chuối sau nhà
đọt lang để luộc càng cua dấm nhồi
nắng soi ông táo ông nồi
bình vôi sứt miệng mẹ thời còn đâu?
nắng soi em nón trên đầu
qua kinh nước đục ngại cầu đong đưa
nắng soi kẻ sĩ ngày xưa
đã quen cái cuốc cày bừa sớm hôm
nắng soi mả lạn bên cồn
nghĩ đau cho những linh hồn oan khiên
nắng soi liễn đối ngoài hiên
thương ông đồ chết không tiền ma chay
nắng soi vệt ngắn vệt dài
vệt tôi cháy xém hai tay mất rồi
nắng soi em để em cười
chiếc răng khểnh có đua đòi làm duyên
nắng soi bỏ lại mình em
tiểu thơ đùa gió sân trường biết không?
nắng soi em có hai lòng?
bởi tôi còn tiếc cánh bồng lãng du
nắng soi hồi thuở đi tù
dăm công mạ cấy chiều lu khuất dần
nắng soi tôi đứng tần ngần
nhớ đêm kéo mạ mưa dầm dưới sông
nắng soi, ồ nắng chết bầm
lạnh tôi chín thịt giữa dòng nước sâu
nắng soi chú rắn mắc câu
miếng cơm thịt chuột đốt sầu bại quân
nắng soi tên lính không quần
hát nghêu ngao giữa nông trường những khuya
nắng soi bụi trúc buị tre
bụi trâm bầu nhớ não nề lức dây
nắng soi mấy gốc vông gầy
mấy nhành trâm ổi mấy cây xương rồng
nắng soi em ở đầu sông
cũng đang nhen nhúm nỗi lòng về tôi
nắng soi con nít con nôi
con ai bỏ học đi ngồi chợ trưa
nắng soi ông Phật trong chùa
chợt rơi nước mắt theo mùa tang thương
nắng soi sư lỡ độ đường
hỏi thăm nẻo đến tây phương đóng rồi
nắng soi tượng Chúa ba ngôi
còn ngôi nào nữa cứu người tồn sinh?
nắng soi ngoài chỗ hai hình
thằng tây Maroc còn kinh khiếp hồn
nắng soi người đẹp đi buôn
bỗng dưng mất vốn bán luôn ngôi nhà
nắng soi em tập trồng cà
trồng khoai bí đỏ nhổ hoa bìm bìm
nắng soi cái cổ cao hiền
chờ tôi cải tạo đoàn viên giải sầu
nắng soi mẹ ít têm trầu
trán nhăn như những con tàu gìa nua
nắng soi cái tổ thu mua
biết ai chừa để cho vừa miệng ăn?
nắng soi thời mất đêm rằm
cái tên mặt nhựt ngu đần hại dân
nắng soi Khổng miếu thêm buồn
ngày nay cả nước xuống đường làm công
nắng soi này núi này sông
này cây lúa rẫy này bông sim rừng
nắng soi rực ná rực cung
nhớ ai bỏ bản, gài chông, bẫy thù
nắng soi này gốc Kơnia
đàn T’rưng gẫy ngọn sao về nhà Rông
nắng soi tôi sắc dân Chàm
chợt nghe tiếng khóc Đồ Bàn, Chế Mân
nắng soi tà chiếc lai quần
ngẫm suy cái thế tam phân giữa đời
nắng soi ngồi vót sọt chơi
vẫn lo non nước đến hồi bại vong
nắng soi ai tuổi mười lăm
phá cường địch báo hoàng ân dựng cờ
nắng soi đầu giặc Toa Đô
mà nghe hào khí dễ hồ mất đâu?
nắng soi từng sợi xanh xao
phải ông Đồ Chiểu khóc Kiều Nguyệt Nga
nắng soi này cụ Thủ Khoa
mối duyên vuờn hạnh sau chùa nhớ không?
nắng soi ngọn Tản Viên buồn
cái câu vạn đại Trường Sơn giết người
nắng soi Thiên Cấm ngất trời
chờ kinh sấm tụng đổi đời Thuấn Nghiêu…
Lâm Hảo Dũng
No comments:
Post a Comment