Hàng thông ba lá trêu lòng đất
Những cánh thon dài như búp măng
Tôi thấy bàn tay người thiếu nữ
Dường như lay động bức tường câm
Đi qua để sống nghìn năm trước
Những thuở hưng vong của cuộc đời
Thoáng trong u tịch sầu hoang phế
Thành quách chìm sâu dưới lửa trời
Đá vẫn khô buồn xanh vút bay
Nhớ xưa tiền kiếp có ta đây
Ngồi nghe nhạc khúc thanh tao ấy
Hồn bỗng lâng lâng mộng giữa ngày
Có người đi nhặt hồn muôn trước
Về thắp bên mồ tượng tháp xưa
Em đã mù bay hay ở lại ?
Dáng sầu thấp thoáng thuở hoang sơ
Sư tử ngủ ngày không trở dậy
Naga hụt hẩng tội bêu đầu
Cửa đền gió lạnh cô liêu thổi
Người bỏ đi hồn tôi ở đâu?
Đất đỏ khô màu máu của ai?
Kulen là bải cát xương bồi
Những đêm mưa đổ làm tôi thức
Đi nhặt thây người thay lá bay
Ngồi góc đền Banteay Kdei
Tưởng như huyễn mộng của thời nay
Trong tâm đã biết ai là Phật!
Kìa gió luân hồi bỗng lắt lay…
Lâm Hảo Dũng
Trên chuyến xe về Nam Vang- July 21/13- 10H 2’ sáng
(Ảnh Angkor –Siem Reap)
No comments:
Post a Comment