Monday, 4 July 2016

Trên cầu đá đến Baphuon

Trên cầu đá đến Baphuon


Tôi đang đi trên những hành lang trên những đường đê hay trên những cầu cao dẫn tôi về dĩ vãng ;hồn chơi vơi ,mê đắm, cảm xúc của dòng điện thế cao lan tỏa trên thân thể của một sinh linh bé nhỏ; ngậm ngùi trong nỗi rộn ràng ,tưởng chừng như cầm giữ được thời gian ,nắm bắt những linh hồn đi trốn, những tiếng ca điệu đàn , những thiên thần vũ nữ phù phiếm trong những chiếc váy cách tân, hoa sen biến thiên theo từng ngọn sóng reo lịch sử, những đài hoa úp mở, cánh hoa ngắn dài, khi uốn lượn quanh chiếc cổ cao khi thon thả nằm trong cánh tay ngà.

Tôi đang đi nghe tiếng cười của những nghệ nhân, của những bàn tay đẫm mồ hôi, nước mắt ,của những anh hồn trú ngụ quanh những rừng cây; những khung sườn hình chữ nhật bỏ quên mái che, đấu vật cùng thời tiết, ngàn năm qua vẫn sậm màu da thịt, nhưng vẫn vững mạnh như những bàn tay cơ bắp của người Chân Lạp, những ngư thuyền lưới cá, những chiếc nọc dài trên cánh đồng lúa phì nhiêu , những chiến thuyền đi mở trời dựng nước.

Tôi đang đi bắt ảnh xưa của những nét hoa văn, của những hoạt cảnh đời điểm trang trên những bức tường của Ba Phuon,”những chuyện thần thoại của Chằn Ramava đại náo hoàng cung, của công chúa Sita ngồi bên hoàng tử Ramâ, ngọn lửa thiêng đem đo lường trinh tiết, của mẹ trông con, của những nhà tu khổ hạnh đang tận tụy tham thiền, đang khổ nạn vì thú dữ bỉ thử uy lực đức kinh, đang dồn sinh lực tăng cường pháp Phật hạnh cầu, những lá hoa, những hổ dữ, voi rừng, vượn khỉ, chim muông, cấu trúc nên một mô hình sống động của thời Udayâdityavarman II.”

Tôi đang đi hồn hòa tan theo gió theo mây theo cây theo hồ theo từng viên đá lát đường theo bức tường thẩm thấu màu xám đậm là những vết thương không phương thuốc trị liệu
của thời gian ; hãy đứng đây đền cao mấy tầng tháp lên mấy ngọn ,còn mất, tê liệt châu thân, ngạo nghễ, u trầm ,thống hận, đo lường chuyển dịch của vũ trụ tuần hoàn; rêu ẩm là chứng nhân của sự lãng quên, bào mòn là nỗi đau mất nước, trống chiêng hồi ức được kết tụ bằng những vết đạn thù Baphuon không bao giờ biết thấy.

Tôi đang đi và tôi đang ngồi tôi đang đứng và tôi đang trông màu hồng thổ sáng rực huy hoàng của Angkor thời qúa vãng,cỏ vẫn xanh nhưng sao cỏ vẫn mặc áo buồn, cây vẫn xanh nhưng sao cây vẫn còn u uất, không ai nói với tôi không ai nói với tôi trời sơ khai trời tận thế , mây xanh thường trụ mây trắng trụ thường mây tím đổi ngôi mùa thu vươn khí sắc; bóng tôi đổ dài tay chạm tường hoang lòng run nắng quái Baphuon Baphuon Baphuon….


Lâm Hảo Dũng
(PTT)
Ảnh Baphuon-Siem Reap-Nov10-14


No comments:

Post a Comment