Wednesday 5 February 2014

Tình thơ gởi Ngọ Pleiku



 Một đêm nào khác

Cuồng sĩ chiều nay sầu rách mặt
Trời Tây bỗng nhớ chuyện trời Đông
Gío trên đầu núi chim ngừng cánh
Tôi thấy hồn tôi không có không?…

Bụi đỏ tung bay buồn cuối phố
Áo xanh huyền hoặc áo da người
Tôi nghe cánh cửa đời oan nghiệt
Đôi mắt ma dài lấp lánh soi

Tùng thông làm nhạc ý không lời
Hoa của trời hay hoa của tôi
Ngàn năm còn thoảng mùi hương đất
Thân xác quê người vĩnh biệt thôi

Đèn đêm ray rức tôi về muộn
Mây của ngày xưa mây những đâu?
Núi cao như nỗi buồn chưa tới
Vằng vặc trong tim điệp khúc sầu

Lâm Hảo Dũng- Mar 3-13


Hối Tiếc

Sầu ai đan áo hồn
Bỏ quên ngoài ngõ hẹp
Đời xanh màu hối tiếc
Tôi nhìn tôi có không

Vườn xưa cây kết trái?
Hay đã rụng sang mùa
Người đi không trở lại
Nắng về trước ngõ chưa?

Tiếng chim ơ hờ hót
Khi động thẩn thờ bay
Giọng thầm như tiếng nấc
Mắt ngời lệ tỉnh say

Buồn gởi trong xác pháo
Đem cân bán tim đời
Tim khô không còn máu
Trong vô lượng ngậm ngùi

Đông ngỡ là xuân thắm
Lá vàng nhớ chân đi
Ưu phiền trao thư nhắn
Nhẹ gõ cửa từ bi

Lâm Hảo Dũng-Mar3-13

Sương lạnh miền cao gọi nhớ rừng

Nhìn bóng thời gian lịm chết dần
Tôi về ôm kỷ niệm che thân
Nghe trong dĩ vãng mùi hương tóc
Em thắp tình tôi cháy đỏ dần

Và rất ơ thờ như sáng nay
Mùa thu hiu hắt lá phong gầy
Em đâu hay bướm bay nghìn dặm
Làm nhớ điên cuồng những bóng cây

Màu áo em còn trong trí tôi
Mắt sầu hoang vắng lúc xa đời
Mai kia nhớ lại thời trên núi
Em gởi về tôi những tiếng cười

Tôi vẫn thênh thang đốt nỗi buồn
Ảnh hình khinh bạc tuổi thanh xuân
Mấy mươi năm mắt làm tâm điểm
Sương lạnh miền cao gọi nhớ rừng…

Lâm Hảo Dũng
Vancouver ,Mar 03-2013

Là lúc hồn mênh mông

Tôi là tôi như mênh mông
Sợi dây kềm tỏa xiết lòng quạnh hiu
Ngày đi lơ lững trời chiều
Máu châu thân chảy sầu theo nhịp đời
Tôi còn hiện hửu trong tôi
Dáng ai lạnh tuổi vàng phơi xuống hồn
Nhớ quên là lúc tôi buồn…

Lâm Hảo Dũng- Mar12-13

 
Tiếng Buồn

Tiếng buồn ai rơi hoang vu
Nghe trong đáy vực sa mù dấy lên
Em cô đơn rất tội tình
Không gian chiều đã vây quanh chỗ ngồi
Tiếng buồn ai rơi bên tôi
Hồn bay tìm một cõi trời vô ưu
Mùa xuân chết giữa mùa thu

Lâm Hảo Dũng- Mar 14-13

Pleiku 1968

Khi vui lại thấm sầu xây xát hồn
Chiều về mưa kín chân không
Lạnh cao nguyên thổi hàng thông dật dờ
Tôi lên xứ núi tình cờ
Nghe trong tiếng gío rừng xơ xác rừng
Tôi đi qua những con đường
Đời thanh niên bỗng nhuốm buồn chiến tranh

Lâm Hảo Dũng- Mar16-13

Khi xa núi

Em trong dáng nhỏ ngại ngùng
Vườn hoa nở trắng  thơm lừng tóc mây
Sợi tình nào đã trao tay
Mắt xanh buộc những mối đầy mối vơi
Em lơ lững giữa khung trời
Trong tôi đã thoảng ngậm ngùi chia xa
Tháng giêng đừng đến tháng ba…

Lâm Hảo Dũng- Mar16-13

Lặng Thầm

Rất thầm tôi nghe dư hương
Thoảng trong những bước chân buồn mênh mang
Trời bao la đất may gần
Tôi co ro giữa thu phần mộ em
Rất thầm tôi ôm con tim
Chiều đi bỏ lại ưu phiền quẩn quanh
Tôi cây khô khẳng khiu cành…

Lâm Hảo Dũng



Lời Nguyện Cuối Cùng

Buồn tôi chạm phải chỗ nằm
Trong hơi thở ngắn vẽ vòng tử sinh
Ô đời một dấu chấm đen
Tiếng chuông vĩnh quyết xa miền nhân gian
Vẫn xin hồn phách chưa tan
Tôi em đuổi bóng thời gian cuối cùng
( Thôi em về lại núi rừng )

Lâm Hảo Dũng
Vancouver, March-2013          


Tiễn Em Về Núi

Trời không nắng nhưng buồn anh cháy đỏ
Trên đường đi xa dấu bước chân quen
Nghe rất thầm buồng tim đau tiếng thở
Đau suốt đời như bỏ núi ly hương

Con dốc nhỏ mang tình em mở ngõ
Một chiều thu lướt thướt một chiều đông
Anh sẽ về dĩ nhiên không hẹn trước
Áo đời vương bụi đỏ sắt se lòng

Ôi kỷ niệm là kim châm muối sát
Biết bao giờ ngồi lại góc vườn xưa
Hoa thắm nở giữa hồn anh xanh ngát
Những hương thầm thiếu nữ dịu dàng đưa

Cơn địa chấn đẩy anh về dĩ vãng
Trí quay cuồng ôm chặt tuổi thanh xuân
Cây lạnh lùng rồi cây thay áo mới
Ai thay em làm ấm lại tâm hồn

Như bỏ núi hôm nay về lại núi
Những hàng thông thương cảm sẽ buồn thêm
Đến Thanh Bình em nhớ ngồi bên suối
Hát tặng anh bài hát cũ xưa quen…

Lâm Hảo Dũng- Mar 22-2013


Tạ Lỗi Cùng Em

Tôi tha thiết bỗng nhiên thành thê thiết
Một ngày thu cây rực sắc điêu tàn
Khi tiếng thở chậm buồn lên tiếng nấc
Khi không gian đứng lặng níu thời gian

Em đi hết khoảng đời không hối tiếc
Tôi còn đây ray rức những mong chờ
Mắt đã khép nhịp sầu vang cũng khép
Tôi hỏi buồn đã đủ giết tôi chưa?

Thời dĩ vãng chiếu lên từng mạch óc
Chia mỗi phần hạnh phúc lẫn thương đau
Một kiếp người giữa quê hương tang tóc
Thân xác gầy cắt ruột tiễn đưa nhau

Xin hoa thắm trên đường em đi đó
Nhớ dùm tôi lời tạ lỗi sau cùng
Và chúc phúc trên ngôi đời thánh nữ
Em trinh nguyên thể xác đến tâm hồn…

Lâm Hảo Dũng- Mar 23-2013

Nỗi Lòng Em

Trong ảnh tượng của một đời xa cách
Mây lang thang và gío thổi muôn trùng
Sầu vẫn chảy như thác ghềnh tuôn chảy
Như mắt người luôn đẩm lệ chia tan

Thân vẫn nặng những u hoài không tuổi
Ngày hoang vu nên ngày cũng quên tên
Sáng hân hoan chiều mênh mông sám hối
Hồn bâng khuâng địa ngục với thiên đàng

Em bỏ lại buồn tôi về những tối
Bước chân vang hàng điện mắc sương mờ
Lạnh có làm bàn tay em bối rối
(Quán đêm nào đóng muộn nhắc dùm tôi)

Tôi định số của một đời hoang tưởng
Đứng âm thầm đi nặng bước ưu tư
Xin em hãy ghép hình tôi chung bóng
Của hôm nay và mãi mãi bao giờ…

Lâm Hảo Dũng- Mar 27-13


Một ngày gỗ mục

Vén bức màn cao nắng mới lên
Tiếng chim nào hót rất quen tên
Thanh âm xoáy buốt vào tim óc
Những núi non buồn xuống thảo nguyên

Nơi đây không có buồn nhân ảnh
Tùng bách im lìm thân gỗ khô
Thời gian chết tự nghìn năm trước
Chạm phải hồn tôi ở đáy mồ

Gío thổi như không thèm để thổi
( Thuyền đã dong buồm ra bể khơi )
Tiếng kêu thảng thốt từ đâu đó
Ngó lại hoang vu bãi cát bồi

Ném bút quẩn quanh tìm lại bút
Dễ như uống ngụm cà phê đen
Tay chạm phải nền trơn lát đá
Bỗng dưng tôi thấy mình quên tên

Chiều đến góc hè hay cuối phố
Bước chân thầm đếm đã bao lần
Có ai vừa nhận ra tôi đó
Tưởng tượng ra thành vũ trụ quan

Lâm Hảo Dũng – April13-2013

Sự cô độc của một người trung niên

Nhìn quanh chỉ thấy hình im tiếng
Nét chữ còn nguyên mực chửa phai
Không hỏi một người không thể nói
Bụi cát là câu để trả lời

Nhìn quanh chỉ thấy màu sơn nhạt
Trơ nỗi sầu nghiêng mảnh gỗ vuông
Có ai động đậy không gian ảnh
Bất chợt hồn tôi chạm nỗi buồn

Thời gian: biểu tượng không cần thiết
Ăn để quên và đi để xa
Điểm cuối chân trời -nơi sẽ đến
(Chẳng cần ai chào tiễn đưa ta)

Lâm Hảo Dũng- April 13-13

Chủ Nhật Buồn

Tưởng tự nghìn xưa mới trở về
Cửa nhà quên khóa, mái hiên che
Một con qụa đứng vươn vai thét
Bất chợt nhìn lên lộn số nhà

Quày qủa chân đi đến góc đường
Chiếc xe chầm chậm rũ màu tang
Nhắn ai vừa chết nằm trong đó
Hỏa táng dùm tôi Chủ Nhật buồn…

Lâm Hảo Dũng – April 13-2013


Khoảng Buồn Của Tuổi

Một giờ trước một giờ sau
Và tôi có thấy khác nhau những gì ?
Một ngày tới một ngày đi
Và tôi có thấy nắng về lưa thưa
Một năm mới một năm xưa
Và tôi gom hết buồn đưa xuống mồ

Một người chết một người chưa
Đứng lên đi tiếp đời thừa trăm năm

Lâm Hảo Dũng – April 14-13


Quẩn quanh những bước

Rời khỏi phòng xuống cầu thang
Bước lên bước xuống bước ngang nỗi sầu
Hoa lan vẫn thắm tươi màu
Người đi năm trước còn đau đến giờ
Bước dài bước ngắn xơ rơ
Bước hoài bước tới hư vô bước cùng

Lâm Hảo Dũng-  April 16-13

Lỡ mưa chiều xuống

Quạnh hiu ngồi cạnh ghế này
Dường như còn dấu bàn tay em cầm
Trên tường những tỉnh vật câm
Khơi trong cảm xúc hương thầm lắt lay
Tên tôi tôi gọi hôm nay
Lỡ mưa chiều xuống buồn say mất hồn

Lâm Hảo Dũng- April 16-2013


Nước Chảy Xuôi Dòng

Đứng dậy ai buông tiếng thở dài
Cầm ly nước uống lạnh đôi vai
Qua khung cửa sổ mưa chiều xuống
Sầu kéo buồn lên những ngón tay

Thực tại quay cuồng thế kỷ xưa
Gom bao nhiêu cát để xây mồ
Người đi chinh chiến thời xanh tóc
Còn gởi sa trường bể máu khô

Ngủ vội đêm nào dưới gốc cây
Bóng ma tiền kiếp chập chờn bay
Vết thương năm trước trên thân thể
Khi chết tim đầy lệ mắt ai!...

Vũ trụ có hay ngày tận thế ?
Lửa sẽ cuồng thiêu trái đất tàn
Tôi không cần biết không buồn hỏi?
Vẽ vội trên tường cổ áo quan

Lâm Hảo Dũng- April 14-13



Buồn tôi trên núi

Lên mù sương xuống mù sương (1)
Ở trên xứ núi có buồn của tôi
Cây xanh nào nhớ chân đồi
Mùa thu vàng áo ai phơi kín đường
Lên co ro xuống ngập ngừng
Đèo cao dốc thẳm mưa rừng hắt hiu
Không gian sụp bóng trời chiều
Gió mênh mông thổi sầu theo xuống hồn
Lên quanh co xuống chập chùng
Lũng xa sương khói phải buôn bản làng ?
Đẹp buồn như mây lang thang
Thôi em ở lại trên ngàn Pleiku…

Lâm Hảo Dũng  April 24- 13
(1)        Tựa đề tập truyện của Minh Nguyễn


Hững Hờ

Một người với đủ tay chân
Trí đo thương tiếc tim thầm nhớ ai
Đứng đi nào biết đường dài
Thấy sông xuôi chảy buồn phai nắng tàn
Biển đời rộng nước chia tan
Thuyền theo sương khói võ vàng tiếng mưa
Tóc cong quấn chặt nấm mồ
Thời gian rụng trái sầu đưa hững hờ…

Lâm Hảo Dũng- April 28-13

Mộng Ngày

Bâng khuâng đứng trước hiên nhà
Gió đưa tiếng thở la đà khóm hoa
Rất sâu trong đáy hồn ta
Bóng ai động đậy tim oà vỡ đau
Bỏ hiên trước ngồi hiên sau
Nắng lơ thơ kéo vệt sầu quẩn quanh
Ta em mùa lá xa cành
Mộng ngày chưa đủ thôi đành mộng đêm

Lâm Hảo Dũng- April 28-2013



 Kịch Bản Cuối


Đàn rung những nốt nhạc vui
Gịong ca cao vút lên trời lên mây
Sân khấu đời kịch bản hay
Và em thủ diễn một vai cuối cùng
Bỗng dưng đèn tắt hạ màn
Tìm trong bóng tối kinh hoàng thấy tôi
Không ai khóc chẳng ai cười
Chỉ nghe nặng tiếng mưa rơi trái mùa

Lâm Hảo Dũng- April 17-13



Hương Cà Phê Đắng

Định về gởi bức điện thư
Quán đêm thiếu ngọn đèn mờ rất xưa
Cảm xúc đến- thật tình cờ
Trong hương vị đắng cà phê thấy người
Hồn bay về núi chơi vơi
Nghe trong tiếng nhạc buồn rơi bất ngờ
Đường khuya gío thổi vi vu
Tôi đi như thể nhện chờ mối ai…

Lâm Hảo Dũng- April 17-13


Trong Bể Dâu Đời

Trông lên tờ lịch không buồn gỡ
Con số nằm phơi nhẳn mặt  quen
Ngày đến ngày đi năm sẽ khác
Sầu còn nguyên vẹn vẫn chưa tan

Chẳng nói gì thêm buổi tối nay
Mắt sao còn sáng giữa đời say
(Hồn tôi ngây ngất vì men rượu
Hay nhớ ngàn năm mái tóc bay)

Quên đi là để không còn nhớ
Vui chỉ nhìn trăng chẳng thấy thơ
Tôi nhủ thầm tôi câu nói ấy
Nắng lên-tôi sợỉ những chiều mưa

Nhưng mưa đôi lúc làm tôi biết
Tim hát khi không có tiếng đàn
Khi gío mùa lên sầu đã tới
Và em thổi lại rét cô đơn

Quẩn quanh một bóng đời hiu hắt
Chấp nhận là ta chẳng phải tôi
Ngôn ngữ buồn xanh làm nước mắt
Chảy mênh mông giữa bể dâu đời

Lâm Hảo Dũng- April19-2013


Đi giữa niềm đau chiều tịnh độ

Một ngày trống rỗng một ngày không
Ghé quán tìm quên giết nỗi buồn
Bàn trơ khoảng tối ai ngồi đó
Có phải N, T, tóc bỏ lưng?

Chẳng nhẽ đời sầu cây mất tuổi ?
Ngàn năm đi nhặt tiếng thời gian
Tìm đâu?- vẫn những tinh cầu cũ
Trăng lững lơ treo khuyết lại tròn

Trong trí trong tim máu loạn cuồng
Tế bào tôi chết thịt da nhăn
Mắt khô giữa một thời tăm tối
Nghe bước chân đi xác gọi hồn

Về đâu?- hoa gặp mùa lai giống
Tôi cũng không chừng tôi của ai?!
Vũ trụ tuần hoàn hay đột biến
Em với tôi sầu không lá bay

Đi giữa niềm đau chiều tịnh độ
Chút ơn cứu rỗi thấm xanh hồn
Tôi đi bên trái nghiêng bên phải
Gió thổi mơ màng đến nghĩa trang..

Lâm Hảo Dũng- May 3-2013


Cà Phê Buổi Sáng Ở Starbucks

Cà phê buổi sáng
Tôi ngồi thật lâu
Hạt mưa loang loáng
Nỗi buồn tan mau

Tiếng xe giục gĩa
Gió lùa qua cây
Chân người vội vã
Bên phố đông gầy

Dáng ai ngồi đó
Tóc dài như mây
Một thời tuổi nhỏ
Qua rồi không hay?

Cà phê buổi sáng
Phả trong tim này
Ưu tư trầm lắng
Biển đời đắng cay

Một ngày còn thở
Trong bụi phiền buồn
Một ngày tiếng nói
Tôi là hư không

Cà phê buổi sáng
Hiu hắt tâm hồn…

Lâm Hảo Dũng – May 18-13

  
Cà Phê Văn Pleiku - Tôi Và Em

Nhớ em ngồi đó
Mắt ngời bóng mây
Hương đời tuổi trẻ
Xanh ngát bàn tay

Nhớ em ngồi đó
Dỗ buồn tương lai
Nghe từng hơi thở
Rót xuống tim này

Nhớ em ngồi đó
Tượng người lắt lay
Một con thuyền nhỏ
Đi suốt sông dài

Nhớ em ngồi đó
Sẽ là trăm năm
Trăng khuya gọi gió
Nhặt lấy hương thầm

Nhớ em ngồi đó
Bây giờ nơi đâu?
Cà phê tôi uống
Là giọt tình sầu

Nhớ em ngồi đó
Buồn ơi lên mau !
Nhớ em ngồi đó
(Buồn ơi xin chào…)

Lâm Hảo Dũng- May 17-13


Bên Vườn Cà Phê Trà- Bá,Pleiku

Bụi đỏ linh hồn nhỏ
Tay bồng bế cuộc đời
Ngày xanh ngời tiếng hát
Đêm nồng bước chân vui

Tôi khách dọc đường xa
Một chiều hôm say khước
Nghe tiếng cười nở hoa
Suốt đông dài rét mướt

Dẫm trên lá vàng rơi
Tình giòn như gạo nổ
Mắt em nói thay lời
Vườn cây run tiếng thở

Cà phê sực nức hương
Bước dài đo nỗi nhớ
Thời gian đóng hay mở
Tôi chẳng buồn vấn vương

Kỷ niệm nằm sâu thẳm
Trong rách nát tâm hồn
Em đi về cát bụi
Bên núi đồi Tây Nguyên

Mấy mươi năm vật vã
Thời chiến tôi lên rừng
Kỷ vật là em đó
(Sao mắt mình rưng rưng ?…)

Lâm Hảo Dũng- May 18-2013


 Cà Phê Quán Nhỏ


Cà phê quán nhỏ
Tôi ngồi âm u
Không vầng trăng tỏ
Khoảng tối sa mù

Cà phê giọt nhỏ
Bên mắt xanh đời
Cà phê lệ đổ
Là buổi xa người

Cà phê đời mở
Hương nồng sớm hôm
Cà phê tình nở
Say khước tâm hồn

Cà phê em chế
Giọt sầu mênh mông
Tôi nào biết thế
Giữa một ngày đông

Cà phê quán nhỏ
Tôi là ghế không
Đèn ơi hãy tỏ
Tôi thấy tôi buồn…

Lâm Hảo Dũng- May 18-2013


Cà Phê Không Hẹn

Thói quen mỗi ngày
Cà phê buổi sáng
Bên bàn con này
Mạch đời tuôn chảy

Một ngày đã qua
Một ngày sắp tới
Khuôn mặt chưa gìa
Ưu tư có tuổi

Cà phê đậm đà
Đời buồn muôn nỗi
Nhớ một cành hoa
Về trong mộ tối

Quán còn xôn xao
Chút sầu chưa gởi
Tôi vừa bước tới
Nỗi sầu bay cao

Những khuôn mặt người
Loay hoay ở đó
Vết thương đời mở
Giọt đầy giọt vơi

Cà phê không hẹn
Cà phê không chờ
Hồn tôi bụi đóng
Suốt nghìn năm xưa

 Cà phê lại thấy
Buồn tôi đong đưa..

Lâm Hảo Dũng – June 3-13



Cà Phê Văn Hóa

Cà phê văn hóa
Văn hóa cà phê
Cuộc đời vật vã
Muôn nẻo đi về

Chào cô quán nhỏ
Bên góc phố gìa
Chào em áo đỏ
Bước đời nở hoa

Nắng chờ đợi cửa
Mưa đầm hạt rơi
Bốn mùa vẫn mở
Chầm vá buồn vui

Hương nghiện cà phê
Tôi ngây ngất nhớ
Em ở đâu rồi?
Hồn tôi bỏ ngỏ

Cà phê văn hóa
Văn hóa cà phê
Sầu tôi gởi đó
Tha thẩn đừng đi…

Bởi tôi ngồi đấy
Nghe tiếng nói người
Bởi tôi ngồi đấy
Vay mượn nụ cười
Bởi tôi ngồi đấy
Sử đời nhẹ trôi
Bởi tôi ngồi đấy
Hình tượng không lời

Bởi tôi ngồi đấy
Tôi còn thấy tôi…

Lâm Hảo Dũng – June 3-13


Cà Phê Một Sáng Mưa Buồn

Cà phê một sáng mưa buồn
Có trong những làn mây xám
Khung trời âm u hoang vắng
Tôi nghe lạnh buốt tâm hồn

Cà phê một sáng mưa buồn
Nghe đời bỗng dưng trăn trở
Mùa thu sắp về rồi đó
Em còn xõa tóc soi gương ?

Cà phê một sáng mưa buồn
Tôi ngồi tim tôi bỏ ngõ
Khoảng sầu dài thêm nhung nhớ
Em còn gởi gió đưa hương ?

Cà phê một sáng mưa buồn
Tường im phủ màu sơn trắng
Đâu hay cà phê giọt đắng
Chảy hoài trong máu bi thương

Cà phê một sáng mưa buồn
Nghe dâng chút sầu lãng mạn
Thời gian chết dần trên trán
Đêm nằm ray rức không yên

Cà phê một sáng mưa buồn
Tôi đi về đâu tôi bước?
Cà phê một sáng mưa buồn
Trước sau cũng là sau trước
Kiếp người chung cuộc trăm năm?.

Lâm Hảo Dũng June 20-13
 
Cà Phê Sẻ Nhà Em (1)


Tôi thấy hương nồng buổi sáng nay
Dịu như biển lặng nhẹ như mây
Ném tung buồn cũ ngoài tâm trí
Tôi vẫn ngồi đây tôi gió bay

Rượu có làm say hồn rách nát ?
Chiều đi tha thẩn rất trêu ngươi
Thời gian không nói thời gian bước
Một vũng tang thương gởi tặng đời

Cây vẫn hồn nhiên cây vẫn thở
Những màu xanh huyền hoặc mắt em
Một hôm nhìn lại rừng tan biến
Đá mọc bao giờ giữa mộ hoang

Đổi thay là của mầm sinh diệt
Em rất vô cùng em hiển linh
Trái tim bụi cát sầu thiên cổ
(Tôi mãi đi tìm mái tóc xanh)

Hớp ngụm cà phê đầu rỗng không
Bất ngờ mưa núi đổ âm thầm
Ôi chao! trí nhớ mù hoang tưởng
Lại mở toang hồn tôi chấn thương

Thế giới bao la đời hửu hạn
Ngày trôi tôi ở rất hay buồn
Muốn đi thắp lại chân trời cũ
Những cánh hoa vàng những nén hương

Ồ ! tách cà phê ở xứ người
(Cà phê tỵ nạn của riêng tôi)
Vẫn mơ một tách cà phê sẻ
Em tặng đời tôi bể ngậm ngùi…

Lâm Hảo Dũng-
 June 5-13- *(1) Arabica



Cà Phê Giọt Đắng

Ôm nỗi sầu đau
Cà phê giọt đắng
Tôi như con tàu
Neo ngoài bến vắng

Em có là mây
Ru đời thương khó
Em có là gió
Thổi buồn cỏ cây

Em của hôm nay
Nghìn thu vĩnh quyết
Em của tương lai
Chờ tôi tiễn biệt

Cà phê giọt đắng
Đen tối quanh đời
Tìm trong đêm vắng
Khoảng sầu riêng tôi

Chiều lên chiều lên
Tôi nghiêng đáy cốc
Hương thầm mái tóc
Lay lắt nào quên

Này đây giọt cuối
Tôi dành cho em
Này đây giọt cuối
Gởi người xa xăm
Gởi buồn trăm năm…

Lâm Hảo Dũng- July1-13

 

Cà phê Ritazza ở phi trường Changi

  
Ngồi bên góc tường vắng
Ta làm kẻ độ đường
Nhà sư hồn tuổi trẻ
Đang đậm đà đưa hương

Giai điệu hương cà phê
Lững lờ theo nốt nhạc
Cà phê là tiếng hát
Ru hồn đời đắm mê

Ngồi trong quán cà phê
Không chừng đầy văn hoá?
Chẳng lướt thướt say nhè
Đốt thời gian rất nhẹ

Sáng đem lòng ra phơi
Nắng chưa về trước ngõ
Chiều lãng đãng mưa rơi
Nhớ ai sầu ở đó

Tưởng sẽ quên ngày tháng
Thoáng trông tờ lịch bay
Màu cà phê đất đỏ
Mồ hôi nào ướt tay?

Ngửi hương nồng tôi thấy
Em cười trong cánh hoa
Những người vun gốc xới
Bên vườn Robusta…

Lâm Hảo Dũng
Changi A.P. Singapore- July 25/13- 12H 17’ trưa


 Buồn Thân Thể

Nỗi đau cháy bỏng da người
Tim co thắt đẩy máu đời quánh khô
Ruột nằm úp mặt buồn so
Nghe bao tử hát tình thơ cuối cùng
Gan tăng những trử lượng đường
Phổi run rẩy tiếng kêu buồn… trời ơi!

Quên đi khối óc con người
Là khi nhắm mắt xa đời trầm luân…

Lâm Hảo Dũng- May 26-2013


Và Lúc Xa Đời

Ngước trông trần thế ngậm ngùi
Biết đâu địa ngục lửa vùi thịt da?
Một ngày buồn rất bao la
Những câu thần chú qủy ma nhập nhằng
Trong liên tưởng đến thiên đàng
Tiếng kinh cứu khổ Niết Bàn mông mênh
Xác nằm trong cổ áo quan
Hỏa thiêu ,địa táng? – không màng hỏi tôi
Ngông nghênh điểu táng xem trời
Nhớ mây cố quận nghẹn lời lại quên
Nụ cười Phật vẫn còn nguyên..

Lâm Hảo Dũng- May 26-2013


 Đưa Em Vào Bệnh Viện

Một sáng đưa em vào bệnh viện
Trời cao  mây tím hay mây đen ?
Tường im có những hành lang tối
Tôi đến bao giờ tôi mất em ?.

Không nói gì nhau tay nắm tay
(Bàn tay chắc chắn đã hao gầy)
Mũi kim là vết dao oan nghiệt
Em cố cười tôi nghe đắng cay

Ảnh chụp hình trong nhánh phổi đau
Chút màu hy vọng rất xanh xao
Ngồi nghe giọt máu âm thầm chảy
Hàng ghế trơ nghiêng mặt phẳng sầu

Tuổi trẻ sao sa rụng cuối trời
Buồn tung mái tóc để đùa vui
Thản nhiên trên bước đường sinh tử
Em dịu dàng như mãi có tôi

Trên khuôn mặt ấy tôi nhìn thấy
Những núi rừng xưa  cây ngủ quên
Khi gío gọi chiều buông cửa tối
Sương đầm chắc lạnh đáy hồn em?...


Xuân Hồi

Chiều hè ôm sợi nắng trong
Lá cây nghiện thở cánh đồng lúa xanh
Tiếng chim hót nhảy trên cành
Em đâu- đâu biết ?- tôi anh dật dờ
Trái tim ngoạn mục không ngờ
Đập- im- lên- xuống- môi chờ dính môi
Vỡ tung tiếng nhạc không lời

Ngôn Ngữ Tôi

Ngôn ngữ tôi buồn hai tay
Không gió đùa trăng không mây gọi ngàn
Ngôn ngữ tôi vòng hoa tang
Đỏ xanh tím trắng sắc vàng gởi tôi
Ngôn ngữ là chiếc còng đôi
Em đi về núi tôi ngồi đánh đu
Đứt dây thèm một cánh dù..

Ngôn ngữ đời nỗi băn khoăn
Tế bào em đã nẩy mầm ung thư
Mắt tôi vũng tối sa mù
Mùa xuân không tới mùa thu buồn về
Ngôn ngữ người em có nghe
Thản nhiên dáng nhỏ đợi hè nắng rơi
Ngôn ngữ chết ngôn ngữ tôi…


Vẫn Là Hoang Tưởng

Niềm vui hãy đến rất xưa
Ở trong ký ức mù mờ đảo điên
Ở trong tim bể ưu phiền
Ngẩn ngơ thèm tiếng cười quen bất ngờ
Ngày- đêm –sáng- tối- chiều- trưa
Đứng- đi- bước- nhảy- ngồi -chờ mối ai
Đâu đây có tiếng thở dài…

Lâm Hảo Dũng – June 2-13 


Nhớ Em Mùa Đông

Trên chuyến xe về miền Oregon
Tôi ngồi bên cửa kính
Chuyến xe lướt qua những cánh đồng
Những cánh rừng thông đầy tuyết
Tôi có nghe gì không ?
Mùa tuyết xưa ở Winnipeg
Thảo nguyên dài buồn rơi mênh mông
Đời lữ thứ

Tôi chợt ra đi
Trẻ thơ tập bước
Tập vận dụng chiếc đầu vô tình chạm kềm chạm dao
Vẫn còn suy nghĩ được
Tập nhớ em
Ý tưởng đơn sơ tội tình trong kiếp trước
Tàu vẫn rung đều
Người hành khách da đen bước xuống
Trạm Sacramento.
Sân ga chiều mang hơi gió lạnh

Ngày Thứ Bảy em đi làm về
Mùa đông nhiệt độ lên hai mươi lăm độ C
Má môi sũng tuyết
Nụ cười của hy vọng vươn lên
Sau những năm chập chùng oan nghiệt
Tôi nắm bàn tay
Run rẩy không lời

Ba mươi năm qua
Giấc mơ tuyết đã thành giấc mơ biển
Tiếng chim vườn nhà cao giọng hót
Ẩn mình chờ bay xa
Em như sậy như tre như hoa phù dung tôi hằng yêu thích
Hồn nhiên đợi nắng chờ mưa
Chia tay không lời hối tiếc

Tôi xuống ga Turlock
Thị trấn hay hồn tôi hoang vu?

Lâm Hảo Dũng – June 6-13 

Tôi Ném Mình Chôn Trong Nghĩa Trang

Quẳng hết buồn trong chiếc túi này
Cuối đường dấu chỉ của tương lai
Trước sân sợi nắng tung tăng nhảy
Tôi bỏ hồn tôi - tôi của ai ?

Mũ đội không che kín chiếc đầu
Tóc đời khinh bạc tóc thương đau
Cái tôi hình bóng tôi nào khác
Lui tới quanh co lảng đảng sầu

Thế kỷ buồn như bệnh nhiễm truyền
Tế bào tôi mẫn cảm kinh niên
Mạch buồn chảy kín trên thân thể
Một của tôi và một của em

Hồn tôi chiều lạc trên hoang đảo
Nghe gió sơ khai thổi lạnh về
Chợt thấy lửa trời bay chấp chới
Sóng gầm kinh khiếp giữa đêm khuya

Hồn tôi dạt ngủ nghìn năm trước
Bên góc rừng khô củi mục tàn
Im lặng- bên kia bờ đáy vực
Tôi ném mình chôn trong nghĩa trang…

Lâm Hảo Dũng- June 5-13
 

Chân không kéo nỗi mùa xuân thắm

 Nắng thả sầu nung những bóng cây
Và tôi lảng đảng rất hao gầy
(Muốn ôm kỷ niệm làm hơi thở
Muốn thấy em về mỗi phút giây)

Đường nhỏ ơ hờ đâu dáng em?
Đèn nghe cô độc lạnh lùng thêm
Tìm trong ánh mắt mơ hồ đó
Hố thẳm thời gian lịm chết dần

Tình vẫn u hoài vẫn đắm say
Hồn tôi muối bể nhớ sông dài
Lúc quên nhặt lấy hương ngày cũ
Về đốt buồn tôi em có hay?

Sầu tôi cổ điển mộng đơn sơ
Đâu hành tinh lạc thuở hoang sơ ?
Và em mây của nghìn năm trước
Biết có tan thành hạt nước chưa?

Tôi ở trời Tây hồn ở Đông
Nhớ em tôi chỉ nhớ âm thầm
Chân không kéo nỗi mùa xuân thắm
Khi tuổi đời nghiêng dấu chỉ buồn

Lâm Hảo Dũng- June 2-13


Chiều Klemtu


Tôi có Hồ Tây có Cửu Long
Có mưa nhiệt đới đổ âm thầm
Những cánh rừng thông hương đất mới
Ở phương Tây ngồi nhớ phương Đông

Biển ngập mù sương chẳng bến bờ
Thuyền trôi nghìn dặm nhớ muôn xưa
Đâu hồn du mục bay theo gió
Vũ điệu rung đều nhịp trống khua

Chiều đẫm buồn lên góc đảo xanh
Thời gian chậm bước lạc bên ghành
Cỏ cây thèm ngủ từ đêm trước
(Dã dượi như thời em nhớ anh…)

Sương đổ dồn cô đơn quẩn quanh
Gầm vang tiếng sóng chở sầu lên
Nghe trong kiếp sống hoang vu qúa
Trăng đã nghiêng nghiêng một góc rừng

Khách lạ lưu đày dạt đến đây
Màng chi hảo tửu rượu cần say
Ly cà phê thấm hồn sông nước
Xao xác chim khuya tiếng gọi bầy

Lâm Hảo Dũng – June 9-13
  
Hồn Gương Qúa Khứ

Ngồi đếm thời gian trên mái tóc
Có ai thở nhẹ giọng ai cười
Không hỏi tôi nhìn qua chiếc kính
Một hồn xưa vương vít buồn tôi

Thiếu nữ ngược quay về qúa khứ
Hãy đi chầm chậm kéo thu về
Tóc quăng trên áo đùa trên mắt
Em gởi hương thầm anh có nghe ?

Bỏ mặc tâm cuồng hay trí say
Đứng nhìn mây mây thản nhiên bay
Có trong mây tím tình ca cũ
Rớt xuống vườn sau vàng lá cây

Một người quay quắt ôm hình bóng
Diễn đạt nào hơn cứ dững dưng
Cốc rượu không làm say mới chết
Biết đâu vết cắn thành vết thương?

Chẳng thể chiều nay đi xuống phố
Gói trong tim chiếc ảnh linh hồn
Cảnh trí đôi khi là hí viện
Những thước phim quay rất đẹp buồn

Chẳng thể chẳng không vì chẳng có
Hỏi không người đáp rất vô duyên
Một tối lang thang tìm quán cốc
Lại đốt sầu trong lửa muộn phiền

Lâm Hảo Dũng – June 14-13



Hương đưa tôi lạc về trên núi


Quái đản giữa hè không chút nắng
Trời ui ui như cá vừa ương
Tôi gởi chút hồn đi ở mướn
Bên kia thành phố chắc không buồn?

Tôi nhớ nhiều khi đứng một mình
Đời vàng như những ngọn đèn đêm
Đâu hay viễn cảnh sầu tâm cảnh
Bụi tắm hoàng hôn khóa mắt nhìn

“ Lý luận quàng xiên “ ý tưởng cuồng ? (1)
Ngồi im trong bốn bức tường câm
Một luồng chân khí xung lên óc
Phát tán ra thành muôn vết thương

Ghé hỏi một người quên mọc tóc
( Thế gian ba vạn sáu ngàn ngày)
 Qúa vui nên chẳng thèm vui tiếp
Buồn qúa nên buồn mọc cánh bay

Vũng lầy nhân thế tôi đang sống
Đang thở trong từng nhánh phổi đau
(Tế bào tôi ngủ hay đang chết
Bên hệ thần kinh đứt mạch đầu )

Vào quán- không gian chiều tỉnh lặng
Chào tôi một tách cà phê đen
Hương đưa tôi lạc về trên núi
Chết gục bao giờ trong mắt em

Quái đản giữa hè không chút nắng
Trời ui ui hồn tôi cá ương
Tổ trác lại quên mang kính lão
Nên trăm năm làm kẻ độ đường…

Lâm Hảo Dũng- June 14-13
(1)- Một câu nói của Lâm Chương


Hồn vẫn đàn nhung nhớ tiếng ca

Chẳng muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe
Bỏ đi là sẽ chẳng quay về
Kéo cao cổ áo không chùng bước
Cửa đóng khung sầu đêm đã khuya

Thành phố cô đơn những dấu chân
Hàng cây run rẫy tiếng kêu buồn
Tôi không là gió tôi không biết
Nỗi lạnh lùng hay nỗi vấn vương

Biển trải dài mênh mông mộng xa
Tình em sóng nước chảy bao la
Tháng năm nào thấy đâu bờ bến
Hồn vẫn đàn nhung nhớ tiếng ca

Núi ngủ cùng cây quên nắng mưa
Và trong dĩ vãng sót hương thừa
Những ngón tay sầu chưa gởi hết
Đêm về rùng rợn nỗi bơ vơ

Trong  bóng hoang vu đến tận cùng
Tôi vai đạo diễn đoạn phim câm
Múa may tung nỗi buồn rao bán
Bỗng nhận đầy thêm những vết đâm

Mới hay đau đớn không hàn gắn
Cái nhịp thời gian đến chậm dần
Muộn màng chiếc lá rơi đâu đó
Khởi động lòng tôi mở vết thương

Tôi ôm qúa khứ mộng nghìn năm
Ảnh em như thuốc ngủ an thần
Mỗi đêm trong khoảng sầu vây kín
Lại ngỡ em cười lay bước chân

 Lâm Hảo Dũng- June 19-13



Khi em ngồi soi gương

Khi em ngồi soi gương
Hoa cười trong nắng ấm
Làn mi cong chải lượn
Mắt em tròn hạt sương

Khi em ngồi soi gương
Má hồng chưa kịp thấm
Miệng cười đẩm yêu đương
“Đừng nhìn em say đắm”

Tưởng như chuyện đời thường
Bỗng nhiên nhìn gương khóc
Có khi dòng nước mắt
Chưa kết chuyện tình buồn

Hôm nay đứng soi gương
Lạnh lùng không muốn nói
Em ở cuối con đường
Nhìn tôi như thầm hỏi

Khi em ngồi soi gương
Bức tranh tôi ngưng vẽ
Người xưa giờ lăng lẽ
Ôm đỉnh sầu đau thương-ntn

Lâm Hảo Dũng- July 18/13- 2H55’pm
Changi A.P Singapore- trên chuyến bay về Siem Reap


Khóc Trên Đường Về

Tôi yêu chàng qúa đổi !
Khi khóc trên đường về
Lệ chàng như sám hối
Lời chàng như tỉ tê…

Bóng thời gian theo gió
Thổi tóc nhạt phai màu
Tôi muốn làm trăng tỏ
Thấy ta còn bên nhau

Tay chàng tôi nắm chặt
Nụ cười tôi vẫn trao
Dáng chàng như nắng nhạt
Cuốn hút mắt tôi sầu

Đèn đêm chưa vội sáng
Tôi nhìn chàng rất sâu
Chưa bao giờ tôi hỏi?
“Đừng xa nhau mai sau”

Tôi nguyện cầu ơn Chúa
( Nghiêng bóng chàng bên vai)
Buồn tôi giờ đã úa
( Sao tôi cũng lệ đầy ?)

Tôi mong nhịp đời quay
Những trang mầu cổ tích
Tôi bên chàng nơi đây
Chia hai phần bánh thánh…

Lâm Hảo Dũng
Sep14-13- 3H58’ pm


Khúc sầu khuya

Chuyến xe vĩnh biệt dương trần
Ồ không em chỉ về thăm quê nhà
Một nơi không thể gọi xa
Một nơi rồi cũng hai ta sẽ về
Xiết bàn tay nhỏ em đi
Nhìn sâu trong mắt nhìn khi hết nhìn
Buồn làm máu đọng khô tim
Chỉ thêm ray rức chỉ phiền các con
Gởi anh trọn mảnh linh hồn
Xác thân để nhớ hương buồn cà phê
Ồ không em chỉ quay về….

Lâm Hảo Dũng
Oct 08-13- 1H27’am


Một buổi chiều đông ở Brisbane

Lá xanh dù viết ngàn trang sách
 Vẫn chở không đầy nỗi nhớ tôi
 Có những tiếng cười như nắng đượm
 Vang trong góc nhỏ bóng cây đời

 Và nghe hoa giấy của vườn ai ?
 Gío hiu hiu thổi dấy sầu lây
 Tôi kéo em về đêm lãng mạn
 Khi bâng khuâng làm tóc đùa mây

Cảnh trí lơ thơ hạt phấn buồn
 Hồn bay lảng đảng gọi hoàng hôn
 Không ai hiểu được đông xơ xác
 Hay buổi thu về đem vấn vương ?

Ngồi dưới hàng hiên nơi xứ xa
 Bạn thơ vời vẽ khúc tình ca
 Lẫn trong dòng máu tôi đang chảy
 Thoảng giọng ngâm buồn tha thiết tha…

(Trên chuyến xe hoả về NSW- Aug 20-13- 4H55’ chiều)

Ngẩn ngơ vẽ bóng mình tôi

Chiều nghiêng những giọt nắng vàng
 Tôi trong trí nhớ điêu tàn có khi
 Tiếng chim đổi giọng thầm thì
 Không gian chở nặng buồn đi xuống hồn
Đời hoài ôm bánh xe lăn
 Chạy trong vòng xoáy mù tăm kiếp người
 Ngẩn ngơ vẽ bóng mình tôi
 Vẳng trong tim chảy giọng cười quen xưa
 Nơi đây rất đổi tình cờ
Dường như tôi có bốn mùa sầu lên

Lâm Hảo Dũng
(Bonnyrigg-NSW- Úc châu- Aug 23-13- 6H20’ sáng)


Nhìn xuống tay đời

Tôi cười là để tôi vui
Nếu không lệ đổ mưa đời quạnh hiu
Hoang vu nhìn bóng trời chiều
Buồn ôi đã thấy thuyền neo bến chờ
Tôi về bước ngẩn bước ngơ
Năm đi tháng lụn nhớ tờ lịch rơi
Tôi ngồi vuốt mặt trông tôi
Dường như dĩ vãng dập vùi tương lai
Tôi nhìn tôi với bàn tay
Sầu len mấy đốt khô gầy ngón đau
Hôm nay còn có ngày sau?
Tôi ôm mặt đất đốt sầu đổi vui…

Lâm Hảo Dũng
Changi A.P. Singapore July 25/13- 7H 22’ sáng

Tiếng xe chiều đã xa miền hoang vu

Yêu em nặng hạt mưa trưa
Khuya sương muối mỏng buồn thưa thớt về
Lạnh trong tim lạnh bốn bề
Cố quên qúa khứ đoạn lìa tương lai
Phố nghiêng ôm sợi nắng đầy
Tôi chân đá tảng kéo ngày nhớ đêm
Đời quay những bước ưu phiền
Tiếng xe chiều đã xa miền hoang vu
Nhá nhem khoảng cuối sa mù
Tìm đâu hình bóng mùa thu xứ người
Chim rền giọng hót buồn ôi!
Tôi hai tay hái cây đời trổ bông
Đất nghe trời đổ lệ thầm. ..

Lâm Hảo Dũng
Manila A.P- Aug31-13- 5H55’ chiều

Về Kuala Lumpur nhớ Bidong

Đi xa buồn vẫn thật gần
Có khi sương sớm lòng phân vân sầu
Tôi đi tôi biết về đâu?
Bánh xe thành phố nghiến đau bụi đường
Nghe hồn rơi trong mông lung
Tôi cây nhớ nắng vườn không nhớ người
Bước lên đỉnh cuối chân trời
Ánh dương thấp thoáng bóng đời chia tan
Khi vui vương nỗi buồn vàng
Tôi ôm bấc lụn nhang tàn gọi đêm
Quên mình hay tôi quên em
Sóng xa vẫn vỗ sầu quanh biển chiều
Gió về gởi tiếng chim kêu
Năm trôi tháng lụn sầu đeo kín hồn

Lâm Hảo Dũng
Trên chuyến bay về KL từ Sydney- Aug30-13



39 năm gặp lại bạn ở đơn vị cũ
Tặng Trịnh TĐ 37 PB

Quanh năm anh ở ven rừng
Đôi khi về phép đôi lần bâng khuâng
 Có người cho mượn trái tim
 Ngủ quên lại thấy buồn thêm bất ngờ
Bước vòng trong ngọn kẻm khô
 Giày vương bụi đỏ bao giờ mới thôi?
 Anh chờ tháng tới ra chơi
 Hồn lêu bêu lại tiếc đời thanh niên
 Mấy mươi năm những ưu phiền
 Trái tim chung nhịp nhớ miền núi cao
Đông sang anh áo bạc màu
 Chuyến xe mùa lạnh còn đau suốt đời

 Bạn anh một sớm về xuôi
 Mang cây súng gãy của người bại binh
 Củng Sơn đêm tối một mình
 Ngó ra mây trắng đổi hình máu tươi

Nghe trong sương khói em cười
 Các anh là cánh chim trời ngao du
 Buồn chi cánh cửa lao tù… ntn

Lâm Hảo Dũng
 Bonnyrigg-NSW- Úc Châu- Aug 10/13- 5H 7’ chiều

Hoa Thắm Không Màu
Gởi Hoàng Ngọc Trịnh TĐ 37 PB

Còn tha thiết nhớ không thôi
 Những con đường cũ chân đồi nắng reo
 Bạn đi tiền sát qua đèo
 Plei’MRong chở sầu theo xuống rừng
 Cứ đi đi mãi không ngừng
 Tháng ba điểm hẹn cuối cùng nghiệt oan
 Như con ngựa nhỏ xa đàn
 Chân khua gõ nhịp điêu tàn chiến chinh
 Ngục giam là để luyện mình
 Lời thơ là chút tâm tình tặng nhau
 Hôm nay đâu biết ngày sau?
 Cánh hoa sum họp ngát mầu chia phôi
 Câu hay thường vẫn không lời…

Lâm Hảo Dũng
Mount Pritchard-NSW- Úc Châu- Aug 12/13- 4H13’ pm


Ngày kỷ niệm một người:
11 tháng 9- 2012- 4H59’ pm

 Khi tôi em còn sống
Ai tách được bóng hình?
Một hôm người xa vắng
Tiếc hoài kỷ niệm xanh

Trong gương đời bao la
Nở triệu hoa đèn sáng
Đem bài hành thiết tha
Khắc nhụy buồn tươi thắm

Trời đất kết tim sầu
Tỏa nồng hương đau khổ
Chim sẽ hỏi vì đâu ?
Lá buông mình tự tử

Tôi đếm một vì sao
Bỏ tôi bay về núi
Tôi đi trên đường tối
Bước dài đến mộ sâu

Khí trời tôi đang thở
Nghe thiếu một hơi buồn
Lúc nghiêng mình trăn trở
Nhớ hương thầm bâng khuâng…

 Lâm Hảo Dũng
Van- Sep 11-2013- 5H5’ pm



Quên chăng bụi đỏ sương mù Pleiku ?

 Đường phố em còn khoe áo mới ?
Rừng xanh cây vẫn mãi màu xanh?
Với tôi có khoảng buồn chưa nói
Nhặt từng hạt bụi giấu trong tim

Tôi gói thời gian trong chiếc túi
(Kim Long tiệm giặt áo nhà binh)
Cô chủ gật đầu không muốn nói
Hỏi người mới biết gái xuân câm (1)

Tôi theo làn gió tôi bay mãi
Như gã cuồng say bụi chiến trường
Khói súng vẫn làm ray rức nhớ
Bên đường mười bốn, gọi Kontum

Tôi gom sương sáng làm sương tối
Hai mối dây rời buộc thắt chung
Nắng sớm em bên cầu Hội Phú
Đợi người hay đợi chuyến xe lam ?

Bụi tắm hồn đau còn trẻ mãi
Hôm nào hiện thực của hôm nay
Những thước phim buồn khi chiếu lại
Nước không màu pha rượu đắng cay

Thưa em tôi ngủ giấc mơ ngày
Tay em làm gối tóc làm mây
Tôi đi quay ngược thời gian cũ
Nghe đất miền cao gió lạnh đầy…

Lâm Hảo Dũng
 (1)- Cô chủ bị tật câm bẩm sinh



Ngựa rừng lạc dấu mùa xuân
 
Con ngựa chứng bỏ phố về rừng
Tôi đi hỏi lối mòn lên núi
Dâu , nhản rừng thâm u không nói
Lá tre gầy lan tỏa một mùi hương

Ngựa quay đầu bên suối họp đàn
Khi suốt đời gậm nhấm mảnh trăng tan
Hơi hướm thả trên hoa trên cỏ
Trên đất trời thay áo không gian

Một ngày xuân hoạ bức ngựa rừng
Tay gìa nua hoá thân trẻ dại
Họa không hình buồn tôi còn mãi
Đào hỏi thầm đâu gió xuân sang…?

 Lâm Hảo Dũng
(NTN)
Xuân Giáp Ngọ 2014













No comments:

Post a Comment