Tuesday 14 January 2014

Nam Vang ngày tôi đến



Nam Vang ngày tôi đến




Khi tôi đến Nam Vang
Ngỡ như là quê hương
Trong dặm ngàn cuộc lữ
Đôi khi đẩm chân buồn

Quê hương không là bến
Sao vẫn muốn quay về
Những chiều vương nắng đổ
Những mai đầy mưa che

Có gì tôi không hiểu?
Trong nhiệt đới hồn người
Thoảng trông rừng xanh biếc
Lòng đã thấy ngậm ngùi
Thoảng trông đồng lúa mới
Mắt mờ đẩm lệ vui
Tôi chỉ là ngọn gió
Bốn mùa bay rong chơi
Sống trong hồn thảo mộc
Đi lạc bước quanh đời
Đàn không ai dạo khúc
Sầu vẫn thay tiếng cười

Dòng Cửu Long âm thầm
Nhịp chèo khua lặng lẽ
Tôi nhặt hờ tấm vé
Làm chiếc lá thời gian
Xuôi về miền qúa khứ
Mẹ tôi bơi giữa dòng
Của một thời thương khó
Trên quê nhà Việt Nam
Vết thương nào cũng cắt
Gây nhức nhối trong lòng

Khi tôi đến Nam Vang
Sáu mươi bảy năm buồn
Nhìn Cửu Long lại nhớ
Một khoảng đời xa xăm…

Lâm Hảo Dũng
Nam Vang- July 22/13- 8H35’ sáng




Angkor tôi nhớ



Angkor tôi nhớ




1-Đường dài sợi nắng trông theo
Dấu chân người động buồn neo bụi mờ
Quán nghèo dăm ghế xơ rơ
Mắt đen còn nỗi sầu chưa vá lành ?

2-Tôi ngồi uống giọt nước trưa
Hồn hoang vu mộng tháp xa tháp gần
Tháp cao nhìn ngắm hoàng hôn
Mông mênh còn lại tháp buồn nhân gian

3- Những khi bước chậm thu tàn
Chim quên vỗ cánh rừng mang nét sầu
Dáng người muông thú như nhau
Vẫn chung máu đỏ vẫn đau vết buồn
Vẫn ngồi ôm nỗi cô đơn
Vẫn co quanh chiếu ngã hồn từ bi…

4-Ảnh đời trên bức tường loang
Ảnh tôi bóng đổ hòa tan nỗi buồn
Ảnh người khắc vết bi thương
Và trong vô ảnh họa đường tử sinh…

Lâm Hảo Dũng
Siem Reap-July-13- 10H34’am

Dưới chân tượng Phật không đầu ở đền Angkor



ới chân tượng Phật không đầu ở đền Angkor



Đời sống vốn hoang vu
Lòng người khơi đáy vực
Thời gian chôn ký ức
Điêu tàn hỏi Angkor ?

Trong tâm hồn âm phủ
Đau khổ bóng cây đời
Nắng soi đầm hoa cỏ
Không ý lẫn không lời

Những công hầu vương đế
Lịch sử viết ngàn trang?
Đất nghe sầu hoang phế
Gió chuyển mùa thở than ?

Phạn kinh phơi lòng đá
Ngôn ngữ xoáy tim người
Một lời là tất cả
“Tâm” luôn phải sáng ngời

Ẩn dụ những hoa văn
Tẩm hồn chân nghệ sĩ
Tên tuổi vẫn không màng
Có bao giờ nhận thấy ?

Họ dâng máu như hoa
Tỏa nồng hương quên lãng?
Phù thế cuộc đời ta
Một nấm mồ rêu phủ

Phật vương rồi cũng khép
Trong tháp kín lao tù
Em trong màu hối tiếc
Bay về đâu ?- hư vô.

Phật tượng còn ngã nghiêng
Huống chi đời dâu biển
Giữa chiều lạc đến đây
Hồn phù sinh tan biến

Một niệm pháp Nam Mô
Chợt mưa ngoài tháp cổ…

Lâm Hảo Dũng – Sep25-13-1H6’pm

Phải em thần nữ Devata ?



Phải em thần nữ Devata ?



Em thần nữ Xa Mây
Chiều hỏi buồn cổ tháp
Sen thắm hồng đôi tay
Áo xiêm ngời xuân sắc

Đất có nung sầu tôi?
Những gạch đời qúa khứ
Trên tường thẩm em cười
Khoe hương nồng thiếu nữ

Tôi chậm bước trên đường
Không gian dường đứng lại
Em tóc cài hoa trăng
Tay nhịp nhàng vung vẫy

Nghe gió tự nghìn xưa
Thấm qua hồn ngây ngất
Nắng trưa sầu lưa thưa
Những phấn màu tan tác

Hoang phế chạy quanh đền
Theo trang buồn lịch sử
Hỏi em còn ở đó?
Mắt thả sầu mông mênh

Tôi xuôi dòng Cửu Long
Dạt về Tonlé Sap
Ngùi nhớ Angkor Thom
Chiêu hồn Angkor Wat..


Lâm Hảo Dũng
Siem Reap-July-13- 8H10’pm

Những trẻ thơ trước đền Ta Prohm



Những trẻ thơ trước đền Ta Prohm


Trong Angkor lại thấy buồn nhân gian
Dáng em không thể tôi lầm
Bụi thời gian nhốt hình tăm sậy gầy
Mắt đen tìm bóng tương lai
Dòng Tonlé Sap chở ngày nước lên
Tôi đời tôi trôi lênh đênh
Tim se sắt động buồn tênh bất ngờ
Tôi hồn tôi nhớ Angkor
Cây ôm bóng cả điện thờ hoang vu
Đốt đi em nhé mùa thu!...


Lâm Hảo Dũng
Sep 28-13- 8H35’pm

Đứng bên tường đổ nát của Angkor



Đứng bên tường đổ nát của Angkor


Những hư vị của đời
Chỉ là cơn gió thoảng
Những tan nát của người
Có gây niềm thương cảm ?

(Đến chỉ nghe mà đến
Đi chỉ thấy mà đi) (1)
Đi hoài đi không đến
Đến cùng đến chẳng đi

Bên bức tường loang lỗ
Đất chia hình thấp cao
Mưa thời gian vẫn đổ
Tuổi mộc buồn rặng sao

Đen trong dòng máu đỏ
Buồn trong lửa tim vui
Angkor ơi ngày đó
Vương nghiệp sẽ muôn đời ?

Lòng quẩn quanh muôn nỗi
Nhặt thầm chút hương xưa
Hỏi tôi từ đâu tới ?
Tôi theo làn gió đưa

Bước qua đền “voi phục”
Quản tượng ngã đâu rồi ?
Chiến tranh đùa nước mắt
Máu thơm lừng tường vôi

Tôi yêu từng ngọn tháp
Thuở hoang vu biết đời
Tay chạm hờ gach nát
Thấm đẩm chút buồn tôi

Tôi đi dường như khóc
Đá im vẫn không lời
Quê nhà trong gang tấc
Thấy muôn trùng xa xôi

Tôi muốn không phải tôi
Thả sầu vương mây trắng…
Lâm Hảo Dũng
(1)- Một câu viết của nhà văn Kim Dung

Bên Hồ Srah Srang



Bên Hồ Srah Srang




Ngồi bên tường đá ven bờ
Hồ im chiếu lại hình xưa ảnh sầu
Cây đàn lá gẫy thương đau
Người loanh quanh bước trước sau vẫn buồn
Thịnh suy một buổi chiều buông
Những câu kinh pháp độ đường về đâu?
Một ngày hay muôn kiếp sau
Bức tranh thiên cổ phai màu huyễn không
Ngoài kia tẫm điện u buồn
Gió reo quyến dụ những hồn vô minh
Em trong xiêm áo khoe mình
Chiếc sarong nở trăm hình cánh sen
Hồn về xác bỗng quên tên…

Lâm Hảo Dũng
Oct 19-13- 9H22’ sáng